Vào thời mà tổ tiên chúng ta còn tin rằng con người sau khi chết sẽ đầu thai vào thú vật hay cây cối, có ông lão làm vườn nọ sống trong một khu rừng đầy bóng mát bên bờ sông Nil.
Cạnh ngôi nhà của ông là mảnh vườn đầy những loài hoa xinh đẹp nhất, luôn ngào ngạt tỏa hương thơm. Tất cả những thứ cây mà thần Rê toàn năng ban thưởng cho đất nước Ai Cập đều mọc và nảy nở ở đây.
Người vợ cuối cùng đã sinh cho lão hai cô con gái. Sắc đẹp của họ khiến cho dân cư sống quanh đó luôn bàn tán và bao kẻ ngấp nghé. Tiếng đồn về sắc đẹp của hai cô lan tới tận triều đình của đức Pharaông vinh quang.
Và một ngày nọ các đại quan trong triều điến nhà của người làm vườn. Ngay khi trông thấy hai cô gái, họ liền yêu cầu ông lão cho phép hai cô đến triều đình của Pharaông để làm người hầu cho hoàng hậu. Nhưng hai cô gái chỉ thấy hạnh phúc trong cái thế giới đầy hoa của mình và chăm sóc người cha già thôi.
Không hiểu người làm vườn đã giải thích ra sao nhưng hai cô gái vẫn ở lại với ông. Các vị quan rất đỗi kinh ngạc, không hiểu vì sao ông lão lại bỏ đi một cơ may hiếm có như vậy trong khi nhiều người tìm đến cầu xin và sẵn sàng hy sinh tất cả để con gái họ được nhận vào cung.
Mùa thu đến. Đây là thời điểm con sông Nil bồi đắp phù sa cho ruộng đồng. Nước sông Nil dâng cao là biểu hiện sự dồi dào và thịnh vượng cho đất nước. Năm đó, thật không may là sông Nil tràn bờ quá ít. Dân chúng cầu khẩn thần Rê toàn năng nhưng không thành công. Sông Nil vẫn không nhích lên được chút nào.
Các vị giáo sĩ giải thích rằng thần Khnoum đầy quyền uy, con trai của thần Rê, đang ở trên sông Nil và muốn được cung hiến.
Giáo sĩ và các nhà thông thái Ai Cập quyết định phải cung hiến cho thần Khnoum một cô gái đẹp nhất trong thung lũng sông Nil để thần lại tiếp tục ban tặng những ân huệ. Mọi người nhớ tới ông lão làm vườn và hai cô con gái. Lần này thì ông không thể lẩn tránh được. Vậy là họ tới nhà ông lão và dẫn cô em đi. Cô chị chạy theo van xin họ để nàng đi theo em. Ông lão làm vườn vừa đi theo đoàn người vừa rên rỉ.
Dân chúng đã tập hợp trên bờ sông. Trên đỉnh một ngọn núi đá nhìn xuống sông Nil, các vị giáo sĩ và các nhà hiền triết cùng cất tiếng hát ca ngợi thần Khnoum vinh quang, vị thần đầy quyền uy.
- Lạy thần Khnoum vĩ đại và quyền uy !
Và bản hợp xướng của mọi người đáp lại :
- Lạy thần Khnoum vĩ đại và quyền uy ! Người hằng năm vẫn mang tới cho chúng con cuộc sống và sự giàu có! Xin người cho chúng con thấy một khuôn mặt tươi cười, xin người lại cho chúng con niềm tin vào cuộc sống và hạnh phúc !
Các vị giáo sĩ và các nhà hiền triết lập lại ba lần bài hát cầu xin ban ơn của họ, xòe hai bàn tay ra trên dòng sông, rồi đứng bất động như hóa đá.
Cô em nằm dài trên phần núi đá nhô ra, và chị cô ôm chặt cô trong đôi tay. Vị trưởng giáo tới bên cô gái sẽ cung hiến cho thần Khnoum, giơ tay lên trời và tiếp tục tụng niệm. Những người nô lệ bước tới để mang cô gái tới rìa núi đá. Khi trông thấy hai cô gái đã chết, họ đứng lại. Không ai để ý tới hai mầm non màu xanh lục đang vươn lên trên đá.
Dân chúng tản ra. Các giáo sĩ và các nhà hiền triết cũng dời bước.
- Thần Khnoum quyền uy đã chấp nhận l vật cúng hiến! Dân chúng kêu lên.
Ông già làm vườn mang thi thể hai cô con gái vào vườn để chon cất, cam chịu nỗi đau thương. Ông trồng trên nấm mồ các con những loài hoa đẹp nhất trong vườn.
Nhưng sáng hôm sau, ông rất đỗi ngạc nhiên khi thấy trên nấm mồ cô em một loài hoa lạ. Nó trắng như tuyết và giống một bông huệ lớn. Từ khắp nơi mọi người tới kính cẩn nghiêng mình trước đóa hoa đó. Các nhà hiền triết đặt tên cho nó là hoa sen.